Tôi và Cảnh là bạn thân từ nhỏ. Khi lớn lên, chúng tôi có chung sở thích là rong ruổi ở những vùng đất mới. Vì thế dù không ai bảo ai, nhưng cả 2 đều lựa chọn học nghề lái xe thay vì học đại học.
Học xong, cha mẹ chúng tôi hùn vốn mua cho 2 đứa một chiếc xe tải cỡ lớn để chở hàng. Ban đầu, chúng tôi rất vui mừng khi được ngắm nhìn vùng đất mới, thỏa mãn được đam mê từ bé của mình trên những chuyến đi. Nhưng về sau này, chúng tôi nhận ra đam mê thôi không đủ, vì cuộc sống cần nhiều hơn thế. Chúng tôi cần có tiền để trả khoản bố mẹ đã bỏ ra mua xe cho 2 đứa, chúng tôi cần có thu nhập ổn định cho cuộc sống sau khi kết hôn. Nhưng nghề vận chuyển đôi khi thật may rủi, vào mùa xây dựng thì được người ta gọi, không phải mùa thì có khi để xe nằm nhà cả tháng. Khó khăn này đôi khi khiến chúng tôi có cái suy nghĩ bán xe để tìm kiếm một công việc có khoản thu nhập hàng tháng ổn định hơn.
Tình cờ, sáng hôm ấy, sau khi bốc xong chuyến hàng lên xe, Cảnh gọi tôi:
Này mày ơi, nhanh qua đây ngồi, tao có cái ứng dụng này hay lắm muốn cho mày xem.
Có gì đâu mà gấp vậy, chờ tao rửa chân tay chút rồi vào.
Thế rồi, tôi vừa ngồi xuống bàn, Cảnh liền bật ứng dụng
Tadi lên và giới thiệu cho tôi các chức năng của nó. Quả thực tôi cũng khá bất ngờ về ứng dụng này. Nó như một sàn thương mại điện tử trong lĩnh vực vận chuyển vậy. Chúng tôi chỉ cần ngồi chờ người có nhu cầu vận chuyển vào đăng thầu. Thấy có gói thầu nào phù hợp lộ trình, chúng tôi sẽ tham gia dự thầu. Nếu bên đăng thầu chấp nhận, chúng tôi ký hợp đồng và lên đường ngay. Toàn bộ quá trình giao dịch được diễn ra online, không làm tốn sức lực của cả 2 bên.
Chuyến đi đầu tiên cùng
Tadi, Cảnh phải đảm nhận một mình, vì đợt đấy không may bị sốt xuất huyết nên tôi không đi cùng cậu ấy. Dự kiến chuyến hàng đi Sơn La lần này chỉ mất khoảng 1 ngày. Thế nhưng, đến tận nửa đêm hôm đó, tôi vẫn chưa thấy Cảnh nhắn tin cho tôi là cậu ấy đã về. Thoáng chút lo lắng, tôi gọi điện cho Cảnh:
Ê mày, sao giờ này vẫn chưa về hả?
À, lúc giao hàng xong, tao tìm gói thầu để về Hà Nội, thế nhưng không có. Thấy thầu đi Lai Châu, tao dự thầu và trúng luôn nè.
Nghe giọng cậu bạn có vẻ phấn khởi, tôi cũng vui và khá yên tâm. Không dừng lại ở đó, những ngày sau, Cảnh cũng chưa trở về Hà Nội. Cậu ấy tiếp tục trúng thầu của
Tadi đến Hà Giang. Cứ dự thầu, trúng thầu là lại lên đường. Cảnh cứ rong ruổi khắp Tây Bắc gần 2 tuần cho đến khi tìm được gói thầu về Hà Nội.
Cảnh khoe với tôi những bức ảnh đẹp đến mê người từ chuyến đi xa lần này. Tôi có chút ghen tị với cậu ấy, nên nhất định tôi sẽ không bỏ lỡ những chuyến tiếp theo. Dường như, cuộc sống ổn định hơn nhờ Tadi  khiến chúng tôi có lại niềm đam mê rong ruổi năm nào. Những gợi ý của Tadi đã nhân niềm vui trong công việc của chúng tôi lên bội phần.
Quả thực với
Tadi, đi không có nghĩa là về ngay, mà là đi tiếp!